ĐOẠN THƠ KIỀU Ở LẦU NGƯNG BÍCH

Bài thơ Kiều ở lầu Ngưng Bích được trích vào tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du đã miêu tả chân thực cảnh ngộ cô đơn, buồn tủi, đáng thương, nỗi nhớ người thân da diết với tấm lòng thủy chung, hiếu thảo vị tha của Thúy Kiều lúc bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích.
Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích nằm ở phần thứ hai: Gia biến và lưu lạc. Sau thời điểm bị Mã Giam Sinh lừa gạt, làm cho nhục, bị Tú Bà mắng nhiếc, Kiều nhất quyết không chịu chấp nhận cuộc sống lầu xanh. Đau đớn, phẫn uất, phái nữ định tự vẫn, Tú Bà sợ mất vốn bèn lựa lời khuyên giải đưa người vợ ra sống riêng ở lầu Ngưng Bích với lời hứa hẹn khi bạn nữ bình phục sẽ gả thiếu nữ cho người tử tế nhưng thực chất là giam lỏng nữ để thực hiện âm mưu mới đê tiện cùng tàn bạo hơn.

Bài thơ Kiều ở lầu Ngưng Bích – Nguyễn Du
Trước lầu Ngưng Bích khoá xuânVẻ non xa tấm trăng gần ở chungBốn bề bao la xa trôngCát quà cồn nọ bụi hồng dặm kiaBẽ bàng mây sớm đèn khuyaNửa tình nửa cảnh như phân tách tấm lòngTưởng người dưới nguyệt chén bát đồngTin sương luống những rày trong mai chờBên trời góc bể bơ vơTấm son gột rửa bao giờ mang lại phaiXót người tựa cửa hôm maiQuạt nồng ấp lạnh những ai đó giờSân Lai cách mấy nắng mưaCó lúc gốc tử đã vừa người ômBuồn trông cửa bể chiều hômThuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xaBuồn trông ngọn nước mới saHoa trôi man mác biết là về đâuBuồn trông nội cỏ rầu rầuChân mây mặt đất một màu xanh da trời xanhBuồn trông gió cuốn mặt duềnhẦm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi
Tags chưa có người yêu cô đơn cuộc sống hiếu thảo lời hứa màu xanh da trời Nguyễn Du nỗi nhớ thuyền thuyền ai trăng đàng hoàng vị tha